k4 thân yêu!!....
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

k4 thân yêu!!....


 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 boys and girls [ long fic-DBSK]

Go down 
Tác giảThông điệp
♥Baby Yoochun♥
Supper member
Supper member
♥Baby Yoochun♥


Tổng số bài gửi : 206
Join date : 10/12/2009
Age : 27
Đến từ : ♥house of dbsk♥

boys and girls [ long fic-DBSK] Empty
Bài gửiTiêu đề: boys and girls [ long fic-DBSK]   boys and girls [ long fic-DBSK] I_icon_minitimeSun Feb 28, 2010 2:14 pm

CHAP 14





“ I got you under my skin……..”-Tiếng chuông điện thoại reo lên ing ỏi



“Aish…mới sáng sớm mà ai gọi vậy….Woa….”-Cậu vừa ngáp vừa với lấy cái điện thoại



“Woa…..À lố…..ai đó…..”-Cậu mệt mỏi nói



“Ngủ ngon ko…….”-Giọng Changmin vang lên



“Hehehe….ngủ ngon chứ sao ko ngon….”-Cậu cừơi



“Có đồng hồ ở gần đó ko…….”-Changmin nói bằng một giọng ko mấy thân thiện



“Uk….có đồng hồ…..thì sao”-Cậu vẫn ngơ ngác



“Vậy….đọc dùm coi cái đồng hồ nó đang chỉ số mấy đựơc ko…..”-Changmin nghiến răng



“Woa….mệt quá…..từ từ,để coi nào…..cái kim ngắn nó chỉ số 11….còn cái kim dài thì biến đâu mất tiêu rùi hihi”-Cậu ngây thơ



“Ây da…..JoongJae à….vậy là mấy giờ rồi nhỉ….”-Changmin kiềm nén cơn giận



“Hừ…mệt quá…ai mà biết….có đồng hồ thì tự coi đi”-Cậu bực bội trả lời



“AAAAAAAA…..là 11 giờ sáng rồi đó…..ngủ chết dính trên cái giừơng đó ko biết đến ngày mai là gì rồi hả…..có biết là mọi ngừoi đang chờ ko hả….có biết là ông đây từ sáng đến giờ mới ăn được 5 chén cơm kho hả,còn ko mau nhấc *** lên mà ra đây…..chậm thêm phút nào là bắn bỏ…..thật là @#$!%&^&$#@%&**^%$#@$%”-Đầu dây bên kia ko ngừng chửi rủa



Cậu vội vàng cúp máy đứng phắt dậy.Nhìn lại cái đồng hồ,cậu bực mình chửi:



“Cái tên chết bằm này…..sao ko chịu đánh thức cậu đây dậy chứ,chán sống rồi sao”-Mặc vội cái áo khoác,cậu đi nhanh ra ngoài



Đi loanh quanh một hồi,cậu nhíu mày nhìn:



“Quái lạ thật…đây là đâu,chẳng lẽ mình đi lạc rồi……Aish phải gọi Changmin thôi”-Cậu lấy điện thoại ra



Bỗng từ đằng sau có một bóng ngừơi lạ chồm tới và nhanh chóng lấy tay bịt lấy miệng cậu.Bị tấn công bất ngờ,cậu hét toáng lên nhưng lại hét lên ko thành lời



“Anh hai đừng sợ….là em đây”-Ngừơi lạ ra hiệu cho cậu im lặng



Jaejoong trợn to mắt lên và cố gắng quay đầu nhìn lại ngừơi đằng sau



“Jun….Jun…JunSu….em làm gì ở đây…..”-Cậu ấp úng nói ko nên lời



“Phù…phù anh hai khẽ tiếng thôi…..chúng ta có đuôi đấy”-JunSu nói rồi kéo cậu vào một chỗ khuất nọ



JunSu dáo dát nhìn qua nhìn lại rồi nói thật khẽ:



“Anh à…..mình phải rời khỏi đây ngay lập tức”


“WHAT……JunSu em đang nói cái quái gì vậy……anh…anh ko thể đi đựơc”



“Dù có muốn hay ko thì anh phải đi ra khỏi đây thôi….anh à….đi về đi….còn….”-JunSu nắm chặt lấy tay cậu



“Còn cái gì chứ hả….còn cái gì ở cái nơi rác rửơi ấy chứ….còn gì….có phải lại là cơ nghiệp của gia đình ko….”-Cậu hét lên



“Anh à…ko phải như vậy….anh phải về đi mà…”



“Em im đi….em về phía ông ta từ khi nào thế hả….nếu thèm muốn cái gia tài rẻ mạt đó quá thì anh nhừơng cho đó….giờ thì hãy để anh yên”-Cậu vùng tay ra khỏi ngừơi JunSu



“Kim Jaejoong…sao anh lại có thể nói như vậy chứ….chẳng lẽ cuộc sống ở đây lại sung sứơng đến mức có thể làm anh từ bỏ tất cả vậy sao hả….quay mặt lại đây nói em nghe….”-Junsu cũng đã mất bình tĩnh



“Hừ…..phải đấy,anh thà chết ở đây còn hơn là phải về lại cái nơi chó chết đó……JunSu bỏ anh ra…..”



“Sao anh lại có thể vô trách nhiệm như thế chứ…..chẳng lẽ anh lại để cho thằng em này chịu trận hết cho những sai lầm của mình sao,anh trả lời tôi nghe…ở đây có gì tốt nào….sao nói đi”-JunSu giận dữ nắm lấy cổ áo cậu xốc lên




“Cái gì…..ở đây có gì à…..ở đây….anh đã đựơc sống…sống như một con ngừơi thật sự.Vậy đã đủ cho em chưa…..từ nhỏ đến giờ…cũng chỉ vì em mà anh phải chịu đựng tất cả.Chịu đựng mất đi cả tuổi thơ của mình cũng chỉ vì cái gia sản chết tiệt đó…..em còn đòi hỏi gì ở anh nữa hả JunSu”-Cậu nghẹn ngào nói



“Giờ hãy để anh yên…..cứ coi như Kim Jaejoong đã chết rồi……xin lỗi anh phải đi đây”-Cậu kéo tay JunSu ra rồi quay lưng bứơc đi



“Anh ơi….ko kịp nữa rồi…..anh mà ko trở về thì họ sẽ chết…chết hết đó anh có biết ko…..”-JunSu hét lên rồi kéo tay cậu lại



Cậu như lặng đi khi nghe những lời JunSu nói,đứng bất động một hồi lâu cậu gần như ko thở nổi,tâm trí như sắp nổ tung trong cơn hoảng loạn.Cậu liền giữ chặt lấy vai JunSu mà lắc:



“Cái gì???Em vừa nói cái gì….tại sao lại phải chết….nói rõ coi….nói đi”



“Ông ta đã nói rồi….nếu tìm đựơc anh thì sẽ phải khử hết những ngừơi có liên quan,chúng ta phải nhanh lên trứơc khi quá muộn”-JunSu nắm chặt tay hắn



“Tại sao lại quá muộn cơ chứ….chẳng lẽ bọn chúng đã đến đây rồi……”



“Khoảng 1 tiếng nữa thì tụi nó sẽ đến…..em xin lỗi anh….chỉ tại em sơ suất quá,lúc trốn đi tìm anh thì đã bị bọn chúng phát hiện rồi.Thế nên ta phải mau chóng đi khỏi nơi này ngay lập tức…..nếu tay chân của ba bắt gặp anh ở đây thì…..”-JunSu ngập ngừng



Tai cậu như ù đi bởi những lời JunSu nói,tất cả đều phải chết sao…..đó có phải là một cái giá quá đắt ko,cậu chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như mọị ngừơi thôi mà…chẳng lẽ điều đó lại trở nên quá đáng như vậy sao.Lòng cậu rối bời trong dòng suy nghĩ miên man…..



“Anh à…mình phải đi thôi…..”-JunSu lay mạnh ngừơi cậu



“Tại sao chứ….chẳng phải mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp sao…..Yunho ah….phải rồi…..Yunho…..mình ko thể,ko thể bỏ đi đựơc.Mình muốn thấy mặt hắn….cho dù là lần cuối đi nữa nhưng mình vẫn muốn gặp hắn.Chỉ cần có hắn thôi…..mình cần gặp hắn”-Cậu vẫn lặng đi



“Anh ah…..anh….mình phải đi thôi…..anh ah”-Giọng JunSu vẫn vang lên



“Cho anh 1 tiếng,chỉ cần 1 tiếng thôi…….anh xin em”-Giọng nói cậu lạnh buốt,ánh mắt hướng về phía xa xăm



JunSu chưa kịp trả lời thì đã thấy cậu lao nhanh ra ngoài như một ngừơi điên,miệng ko ngừng kêu la:



“JUNG YUNHO…..ANH Ở ĐÂU…..ANH Ở ĐÂU…RA ĐÂY CHO TÔI……RA ĐÂY……”-Cậu gào thét



Thấy anh mình như vậy,JunSu lòng đau như cắt.Cậu cố hết sức chạy theo và cản Jaejoong lại,hai tay ôm ghì anh mình mà nứơc mắt chợt tuôn trào:



“DỪNG LẠI ĐI……ANH HÃY DỪNG LẠI ĐI MÀ…..JAEJOONG ƠI”



“JunSu à….tại sao chứ…..tại sao phải là anh chứ JunSu…..tại sao”-Cậu ôm chặt lấy em mình,cố gắng ko khóc



Khi cả hai đã lấy lại bình tĩnh thì JunSu nhìn cậu thật lâu rồi nói:



“Đi thôi anh…..tất cả đã hết rồi…..anh hãy bỏ lại tất cả đi…..sẽ nhẹ lòng hơn….”



“I got you under my skin……”-Tiếng chuông điện thoại reo lên



“A…Lô”-Cậu ko nói nên lời



“Yah…..sao vẫn chưa tới vậy hay là lại lạc nữa rồi.Aish cái con gà đầu đất này…..sao lúc nào cũng làm ngừơi ta lo lắng hết vậy”-Tiếng hắn vang lên



“Yunho…ah….tôi sợ lắm….”-Hơi thở cậu yếu dần đi



“Sao…cái gì??Sao lại sợ….gặp phải ma quỉ gì nữa hả….Aish….đang ở đâu vậy…anh sẽ đến…nói đi”-Hắn cười an ủi cậu



“Yunho ah……quên tôi đi nhé…..”-Cậu nói rồi ném mạnh cái điện thoại xuống đất



JunSu nhìn hắn một lúc thật lâu mà vẫn ko thể nói lên lời nào.Có lẽ cậu hiểu đựợc nỗi đau mà hắn đang trải qua,có thể hiểu được rằng hắn đang khó thở đến mức nào….dường như muốn tan đi vào không trung vậy.Nhưng hắn ko khóc….hắn đã quá đau khổ để có thể khóc rồi



“HỌ KIA RỒI….CHẠY THEO….PHẢI BẮT CHO BẰNG ĐỰƠC”-Sau tiếng hét là một toán ngừơi chạy tới



JunSu liền kéo tay cậu mà chạy thật nhanh.Đến một bãi đất trống nọ,cậu liền rút điện thoại nói:



“Đến đây đón bọn tôi nhanh lên……”



Cậu vừa dứt lời nói thì một chiếc trực thăng thì đâu xuất hiện và nhanh chóng đáp xuống.Nắm chặt tay hắn,JunSu nói:



“Đi thôi anh…..đến lúc rồi”



Jaejoong lướt nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn,hít một hơi thật sâu cậu chợt cười mà lòng quặn đau. Chiếc trực thăng đã cất cánh để lại sau lưng một khoảng không gian vắng lặng như tờ giấy trắng……một tờ giấy trắng khắc ghi đôi ba chữ……Jung Yunho…..



Lấy tay áp lên tấm kính,lòng cậu như thắt lại….những cảm xúc khác lạ đột nhiên chợt ùa về như cái ngày cậu gặp hắn lần đầu tiên.Ánh mắt ấy…nụ cười đôi khi ngốc nghếch ấy….cậu nhớ hết….càng nhớ thì lại cảm thấy thêm đau khổ.Chỉ cầu mong cho cơn đau này tan biến đi để rồi cậu ngồi đây…..một mình…khó thở….Lòng ngực bỗng nhói lên theo từng nhịp đập của trái tim,trong phút chốc đó cậu tưởng chừng như mình ko thở nỗi,chỉ còn biết nấc lên từng tiếng.Cố gắng ko cho nước mắt chảy ra,cậu ko thể khóc nữa rồi



Sóng mũi bất chợt cay cay….cậu nghẹn ngào trong nước mắt.Bất chợt lấy tay chạm nhẹ vào cái áo đang mặc mà đau đớn lòng….đó là áo của hắn….



“Yunho ơi….anh thơm lắm đó biết ko…..tôi đã ghiền mùi của anh rồi….biết làm sao bây giờ…..vì cái mùi chết tiệt đó quá ấm áp và ngọt ngào nên tôi lại cảm thấy quá đau khổ khi rời xa nó đấy…..tối ghét anh lắm Yunho ah….có lẽ tôi ko nên gặp anh thì tốt hơn……tôi sẽ ko đau như thế này….”-Cậu bóp chặt lấy cái áo mà rủa



Nếu cậu rơi nước mắt vào lúc này thì có phải là quá yếu đuối ko…..thế nhưng cậu vẫn khóc.Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt gầy……cậu dựa vào người JunSu mà khóc òa như một đứa trẻ,từng giọt nước mắt cứ rơi sao mà chua xót….dường như trong từng giọt nước hòa lẫn máu cậu…..một giọt máu chảy vì hắn.Khi đã đi được một khoảng cách khá xa rồi thì cậu mới dám nhìn xuống bên dưới,khẽ cười một nụ cười cay đắng cậu nói:



“Yunho ah….tôi biết tôi bị bệnh gì rồi đó…..tôi biết tại sao tôi lại thấy đau như thế này rồi đó…..anh có biết tôi bị bệnh gì ko Yunho….”-Cậu ngập ngừng,từng giọt nước đau thương lại chực trào ra



“Có lẽ vì tôi đã yêu tên ngốc nhà anh mất rồi……Tôi ghét anh nhất JUNG YUNHO…..”



Một người đã ra đi thật xa trong nước mắt nghẹn ngào……

Một người vẫn đứng lặng đó ngắm nhìn cánh hoa rơi…..

Cánh anh đào nho nhỏ bay lạc lõng trong từng cơn gió lạnh…..

Anh đào vẫn bay trong gió…nhẹ nhàng….để mãi ra đi

Sẽ mãi nhớ chứ….cảm giác như chỉ mới lúc đầu……
luv_u_kpop is offline Thông Báo Nội Dung Xấu Trả Lời Với Trích Dẫn
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/domyhanhbi
 
boys and girls [ long fic-DBSK]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» boys and girls [ long fic - DBSK]
» boys and girls [ long fic- DBSK]
» boys and girls [ long fic- DBSK]
» boys and girls [ long fic-DBSK]
» boys and girls [ long fic -DBSK]

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
k4 thân yêu!!.... :: Giải trí :: Truyện :: Truyện chữ-
Chuyển đến