k4 thân yêu!!....
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

k4 thân yêu!!....


 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 boys and girls [ long fic-DBSK]

Go down 
Tác giảThông điệp
♥Baby Yoochun♥
Supper member
Supper member
♥Baby Yoochun♥


Tổng số bài gửi : 206
Join date : 10/12/2009
Age : 27
Đến từ : ♥house of dbsk♥

boys and girls [ long fic-DBSK] Empty
Bài gửiTiêu đề: boys and girls [ long fic-DBSK]   boys and girls [ long fic-DBSK] I_icon_minitimeSun Feb 28, 2010 8:08 pm

CHAP 19





*Ngoại truyện*




Có đôi lúc bạn cảm thấy sợ hãi



Có đôi khi chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả



Nhưng đối với người con trai như cậu,chuyện đó dường như ko thể



Sinh mạng của nhiều người nằm trong tay cậu…….trốn chạy có phải quá nhẫn tâm




Từ khi chào đời,Kim Jaejoong đã mang trong mình một sứ mạng,một nhiệm vụ và cậu phải sống thay cuộc sống của nhiều người khác…….người kế thừa chính thống của dòng họ


Dường như đối với những người xung quanh cậu,Kim Jaejoong chưa bao giờ là một đứa trẻ……đều chỉ là phục vụ cho mục đích ích kỷ của mọi người mà thôi


Jaejoong được huấn luyện rất tốt,hoàn toàn đặt niềm tin vào cậu bé này….người sẽ gánh vác cả cơ đồ to lớn được tạo dựng từ máu và nước mắt của mọi người


Cả thời thơ ấu hoàn toàn mất đi trong những bài luyện tập nghiêm khắc cùng với đống sách vở ở thư viện.Lâu lâu bất chợt nghĩ lại thì khoảng thời gian đó khá mờ nhạt,chả có một chút khái niệm nào ngoài nỗi đau…….nhớ nhất thì có lẽ là câu nói của ông quản gia khi còn nhỏ: “Jaejoong dễ thương thật”


Phải chỉ là “Jaejoong” thôi….không phải là cậu chủ hay cậu Kim,chỉ một lần thôi có người có thể trân trọng cậu dù chỉ là rất ngắn ngủi


Dù cho cuộc sống có lẽ khá khổ cực với những định kiến và kì vọng của nhiều người nhưng Jaejoong biết rằng cậu còn hơn thế……có thể nói rằng bằng một cách nào đó mà cậu có thể cảm nhận được bản thân mình có gì đó rất khác thường so với người khác,con người mà…đôi khi còn chưa có thể hiểu hết bản thân mình


Là dòng máu này……dòng máu nóng của dòng họ chảy trong từng huyết quản cậu lại càng khẳng định rõ ràng hơn Kim Jaejoong là ai và cái cảm giác lạ lẫm ấy lại từ từ chiếm lấy cậu.Như là có một con người khác luôn im lặng,bình tĩnh và nguy hiểm sống trong cậu….một mặt khác của cậu


Cuối cùng thì Jaejoong cũng có thể hiểu được bản chất thật của bản thân hơn,mọi người đã đúng….Kim Jaejoong ngay từ nhỏ đã là một con người đặc biệt


Đó là một lần khá tình cờ khi Junsu bị một đám nhãi khác vây lại bắt nạt và kết quả là đám nhóc ấy đã xém mất mạng nếu như Junsu ko ngăn cản anh mình lại


Vào cái khoảng khắc ấy,khi thấy thằng em bé bỏng của mình rưng rưng nước mắt khóc thì cậu đã ko thể kiềm chế bản thân của mình…cứ thế lao vào đám rác rưởi ấy mà đánh túi bụi,đầu óc trống rỗng,hệ thần kinh gần như tê liệt chỉ còn biết nện điên cuồng vào những thân xác bên dưới.Chỉ đến khi cảm thấy tay mình rướm máu thì cậu mới kịp thức tỉnh dậy


Junsu lúc đó cũng rất hoảng sợ,mọi thứ trở nên khá lạ lẫm như chưa từng xảy ra.Chỉ biết đứng lặng im nhìn người anh điên loạn trong cơn khát máu,đó có thể là lần đầu tiên mà cậu thấy một mặt đáng sợ của anh mình….Jaejoong ko hề đơn giản như cậu tưởng hay chỉ tại cậu quá vô tâm


Lần đó khi cả hai về nhà thì mọi chuyện lại càng thêm khó hiểu hơn.Mặc dù người Jaejoong bê bết máu nhưng có lẽ mọi người đều ko hề quan tâm về điều đó,ba cậu nhìn Jaejoong có vẻ rất hài lòng…còn Jaejoong vẫn ko mảy may hé ra một lời nào


Đó cũng là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Junsu có thể thấy được vực thẳm đen tối nhất của anh mình


Tàn nhẫn,vô tâm,lạnh lùng….đó là ba từ có thể diễn tả rõ nhất con người cậu.Từ ngày biết được sự thật đáng kinh tởm của bản thân thì Jaejoong lại càng phải dè chừng hơn,đơn giản một điều là cậu ko hề muốn ai nhìn thấu con người mình…..ko xứng đáng


Thế là Jaejoong khoát lên cho mình một bộ mặt hòa nhã,một thái độ vui tươi và luôn hạnh phúc với mọi điều xung quanh mình.Chưa ai có thể chạm được tới giới hạn của cậu và đó cũng là một điều may mắn….bởi vì khi Jaejoong đã thực sự là chính mình thì khó ai biết chuyện gì sẽ xảy ra


*End ngoại truyện*




*ComeBack Time*




Đây là một phần suy nghĩ đã xảy ra trước đây rồi,vào cái thời gian cậu xa hắn


Nhớ lại ngày đó,cái lần gặp đầu tiên định mệnh


Hôm đó là một ngày rất đẹp,ánh nắng ấm áp rọi khắp nơi,cây cối hoa lá đều hồ hởi hát vang bài ca mùa xuân để chào đón ngày mới


Bực tức đi trên dãy hành lang lớp học,cậu thầm rủa những thằng nam sinh khốn nạn trong lớp.Thế là một bước nhảy tót lên sân thượng của trường mà nghỉ ngơi


Rồi cậu gặp hắn,một tên nam sinh có sức thu hút….hắn ta đã làm cậu phải chú ý tới


Và cậu có thể biết được rằng,hắn cùng một loại người với cậu nhưng có điều tên nhóc này hình như ko thích giết người thôi


Nụ hôn vội vã đầy ngộp thở khiến cậu hơi khó chịu nhưng cũng ko muốn phản kháng lại,cậu thực sự có thể hiểu tên này muốn gì.Sau lần gặp đó thì cảm giác với tên con trai kì lạ đó thật ko bình thường chút nào


Nhưng Jaejoong biết,chắc chắn rất muốn gặp lại hắn một lần nữa……


Ông trời thật biết chơi khăm con người mà…khi không lại vô duyên gán ghép cho cậu với tên con trai đó chung một nhà.Ý tưởng ở chung một vách với tên này làm Jaejoong hết sức khó chịu chưa kể đến nửa đêm chỉ muốn cho hắn một nhát mà chết cho rồi


Rồi bỗng chốc cậu bị cuốn vào thế giới của hắn từ lúc nào mà ko hay,ở cái thế giới đó cậu được cười,được khóc,được tức giận mỗi khi cậu muốn…những cảm xúc mà trước đây chưa hề có


Cảm giác như bạn đang lạc lối trong một đoạn đường dài u tối,bất chợt có người nắm tay mình thật chặt…kéo bạn đi tới cuối con đường đó…nơi có ánh sáng chói lòa khắp chốn…nơi có một tên con trai với tâm tư kì quái đang mỉm cười

Cứ mỗi ngày trôi qua như thế thì cậu lại càng cần hắn bước vào cuộc đời mình hơn,người có thể xua tan đi bóng tối xung quanh đời cậu

Bẵng một thời gian sau đó thì Jung Yunho đối với Kim Jaejoong ko còn là một món đồ chơi thú vị nữa…..hắn còn hơn thế nữa.Hắn là nụ cười của cậu khi hạnh phúc,là hơi ấm của cậu trong những đêm lạnh về,là mùi hương mà cậu say đắm,là là nhiều nữa….là một phần của cậu mất rồi(một phần thánh thiện)


*End*




Lấy tay xoa nhẹ hai bên thái dương,Jaejoong đã phải cố gắng hết sức để lê cái thân mỏi nhừ cùng cái đầu ong ong của cậu xuống dưới sảnh.Và thật cũng ko ngoài dự kiến,mới sáng sớm gà chưa kịp gáy thì đã có hai tên tâm thần ngự trên dãy ghế mà nói hưu nói vượn rồi

“Ah…Hyung ah,sao dậy sớm quá vậy”-Junsu quay đầu về phía cậu


“Chậc ko thể hỏi là tại sao dậy sớm quá,mà phải hỏi xem sao lại thức khuya thế”-Yoochun cười mỉm


Xoa xoa cái đầu của mình,cậu chỉ biết nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống rồi thả mình ngồi trên ghế


“Su ah,mắt anh đau đến nỗi ko nhắm lại được rồi.Còn đâu Kim thiếu gia đẹp trai nữa…..híc híc”-Cậu tựa đầu vào vai thằng em


“Ây da….coi bộ mặt của cậu kìa,cứ như bị mất ngủ mấy trăm năm rồi vậy…có cần phải thảm hại đến thế ko??”-Yoochun nhóm người tới mà nhéo má cậu


“Yoochun ah…nếu bình thường thì tớ có thể giật trụi tóc của cậu rồi đấy,nhưng tình trạng của tớ thật là bi ai quá.Chớp mắt còn ko được huống gì”-Giọng cậu thê lương vô cùng


“Hyung ah….nhắm mắt lại đi…..nhìn Hyung em sợ quá….nhắm mắt lại đi”-Vai Junsu run lên vì cười


Tình hình bây giờ thì rất chi là tình hình,dường như là thiếu gia Kim đã trờ thành thương bính bậc 1 rồi…….khắp người mềm nhũn ra….đến chữi rủa thì chẳng còn sức nữa rồi.Thế là chiến lược diếc,mù,câm liền được đưa ra áp dụng đầu tiên

Jaejoong nhắm chặt mắt mình lại,ko hó hé một lời nào……giả chết

Sau khi ông anh khó chịu của mình vừa chìm vào giấc ngủ gáy o o thì Junsu và Yoochun ko ai nhìn ai mà lẳng lặn đá Jaejoong xuống ghế rồi cùng dắt tay nhau đi ăn sáng,coi bộ hí hửng lắm

Khắp thân người tê buốt hẳn,đầu thì ngức inh ỏi….cậu khó khăn cố mở to mắt ra mà nhìn.Và cảnh tưởng đập thằng vào mắt đó là tên đã bạo hành cậu hồi sáng đang cười nhăn nhở…nhìn chỉ mún chém cho vài nhát


“Ngủ ngon ko hả cậu Kim??”


“Thằng nào đá ông xuống đất……mông vịt hay mặt chuột hả”-Cố gắng lết cái xác của mình nằm bệp trên ghế,cậu ngước mặt nhìn hắn


“Mông vịt đó,tớ đây chỉ đứng cười thôi”


Yoochun cười mỉm trước bộ dạng bây giờ của cậu nhưng một lúc sau cũng hắng giọng lại mà nói:


“Chút nữa Yunho sẽ về đó,lo mà chuẩn bị cho kế hoạch tấn công đi….Chậc thân xác tàn tạ thế này ko biết nó có chịu ko đây”


“Ăn nói hàm hồ…….cậu đây mà còn sức lực thì cũng cố gắng nhét thuốc tẩy vào họng ngươi rồi”


“Ầy đừng nóng thế chứ….tớ đây là chỉ quan tâm đặc biệt tới cậu thôi mà”


Cậu im lặng ko nói gì,đầu óc bây giờ vẫn còn mông lunh lắm……


“Yoochun ah…hắn sẽ nhớ ra chứ….”-Cậu úp mặt xuống nệm


“Sao vậy??Sợ rồi hả??”-Yoochun đặt tách trà xuống bàn


“Ko phải là sợ……mà chỉ hỏi vậy thôi”


“Vần đề chính ở đây ko phải là sẽ nhớ lại hay ko??Cái chính là Kim Jaejoong có chịu tiếp tục cuộc chơi ko kìa”


………………..

“Sao hả??Im lặng quá vậy”-Anh nhíu mày nhìn


“Ván bài chưa kết thúc mà……bỏ cuộc bây giờ thì lỗ vốn sao”-Cậu cười


“Haha tinh thần là thế chứ,cứ cố gắng lên thì trẻ chậm phát triển cũng biết đọc đó”


“Huh….tớ mệt đến chết mất rồi.Ủa mà sao dạo này ko thấy thằng Changmin đâu hết vậy”


“Lũ trẻ dạo này lớn nhanh thật đấy,cuối cùng thì Changmin bé bỏng của chúng ta cũng tới tuổi yêu rồi đấy”-Anh ngửa mặt lên trời


“Hử.......cái thằng bỉ ổi vô liêm sỉ đó mà cũng đến tuổi dậy thì rồi hử”-Cậu ngồi bật phắt dậy,mặt hớn hở lắm….đúng là cái đồ nhiều chuyện mà


“Ừ dạo này Minnie bé bỏng của chúng ta cũng đã chịu nổi mụn trứng cá rồi….nhìn từ xa thì đẹp trai phong nhã lắm…soi kĩ hơn chút xíu thì như là cái bang mới ra hội.Đẹp zai lắm cơ”-Anh cười hì hì


“Oh oh…chuyện này hấp dẫn ah nha….kể nghe đi,ẻm nào xấu số gớm tướng thế hử”-Cậu cứ sáp sáp vào anh mà hỏi


“Ẻm ấy hử…ôi phải gọi là xinh đẹp tuyệt trần,nhựa còn thơm mùi gỗ mà”


“Oh thú vị đấy…sao nữa??”


“Ít nói lắm,người thì thơm thoang thoảng mùi thuốc tẩy”


“Hử sao mà quái thú thế??”


“Chưa hết đâu,ẻm còn sạch sẽ láng bóng…mỗi sáng sẽ được chùi rửa một lần”


“Ối zời…lớn to đầu mà còn có người giùm cho là sao”


“Vậy mới đặc biệt chứ,Changmin nhà chúng ta thấy là ưng ngay từ lần đầu ‘bước vào’..”


“ ‘Bước vào’…ý niệm gì đây,tuổi trẻ bây giờ thật là bồng bột quá mà,chưa làm quen gì cả mà đòi xấn tới là sao”-Cậu chu mỏ suy nghĩ,dựa người về phía cái ghế…..quay mặt lại chóng tai nghe tiếp


“Tình yêu sét đánh mà…cần gì mấy cái thủ tục khách sao đó.Với lại Minnie của chúng ta lại đang trong cái tuổi cập kê mới lớn,còn tò mò ham vui lắm…chưa kể hệ tiêu hóa lại hoạt động tốt đến bất ngờ như vậy”


“Hệ tiêu hóa??Làm chuyện đó thì cần quái gì mấy thứ ruột gan đó chứ…..chủ chốt nhất vẫn cần cái secret weapon chứ”


“Ầy tại cậu ko biết thôi chứ hệ tiêu hóa và hệ bài tiết đóng góp một phần quan trọng cho chuyện đó…..”


“Oh cái này mới nghe ah nha…thôi kể tiếp đi”


“Okk….Nàng của Minnie phải nói là có sức hút rất mãnh liệt đó,ai đi ngang cũng phải liếc mấy cái”


“Ế theo cách kể thô thiển của cậu nãy giờ thì chắc ẻm này đẹp lạ,ko thì người ở đây chê hàng đẹp rồi mê hàng xấu chất lượng cao thôi chứ gì”


“Chậc….để tớ kể tiếp coi….chuyện còn hấp dẫn lắm,chưa soi chi tiết đâu”


“Ah….kể tiếp đi nà…”


“Chuyện tình của đôi uyên ương đó còn lãng mạn hơn Homio và Jaeliet nữa đó….”


“Xí cho hỏi chút xíu….ai là Homio và Jaeliet vậy??”


“Ầy đúng là đầu đất mà hay là chậm tiến bộ quá…đó là cặp đôi hot nhất trên thế giới online bây giờ đó”


“Ah….Kể tiếp đi”


“Hừ kể mà cứ bị nhảy vô họng hoài làm mất hứng quá ah…”


“Tiếp tục nè,Changmin bủn xỉn keo kiệt ham ăn của chúng ta đã bị đổ cô nàng ngay phút đầu tiên gặp gỡ.Thế là anh chàng liền trồng cây si cô nàng từ hôm kia tới giờ mà chưa chịu vác mặt ra,cứ chết dần chết mòn ở đó…lâu lâu còn thét lên những âm thanh rất chi là hãm đời”


“Híc híc….chuyện tình sao mà bi đát quá.Changmin tội nghiệp của chúng ta”-Xé tờ khăn giấy ra làm 4,cậu lấy mảnh nhỏ nhất mà lau nước mắt chảy qua hàng mi do……..ngáp ngủ quá nhiều


“Changmin đang trong lứa tuổi có tâm sinh lí rất nhạy cảm,lúc mà tớ đòi ‘bước vào’ thì nó lại sỉ vả tớ nặng nề….đúng là thằng trọng tình khinh bạn mà”-Anh nhăn mặt lại thút thít làm như mình đáng thương lắm vậy


“Ây da tớ đây hiểu cậu lắm mà….đừng khóc nữa….coi chừng dính áo tớ….dơ lắm”-Cậu vỗ vai hắn,làm bộ thông cảm lắm


“Thế ẻm tên gì thế…gia cảnh ra sao hử”


“Tên là 906 đó”


“Ô đúng là hàng độc có khác mà…tên cũng độc nữa.Thế họ gì”


“WC 906 đó”


“Tên gì nghe bôi bác thế,con gái mà đặt tên như thế thì sau này ống chề cho mà xem”-Cậu nhăn mặt nhìn anh


“Đâu có gì bôi bác đâu….đó là tên chuẩn quốc gia đó.Được nhà nước qui định đàng hoàng rồi…hàng Việt Nam xuất khẩu đó”


……………………


“Ko biết vụ này hả??Ở Hàn Quốc thì mỗi nhà vệ sinh đều phải đặt số hết,đặt theo từng khu,đặt theo từng tầng….còn nhiều lắm.Giảng giải về luật vệ sinh môi trường cả ngày có khi còn chưa xong nữa đó”


“Changmin của chúng ta đã chuyển hộ khẩu vào khu WC 906 ở luôn rồi,nghe đồn là còn mới kết bạn được với bác lao công tốt bụng và cô nhân viên thay giấy vệ sinh nữa đó.WC 906 đúng là một môi trường để nuôi dậy con em chúng ta mà”


…………………


“Jaejoong ah…nói gì đi chứ…..đừng nhìn tớ bằng ánh mắt kẹo đồng ấy chứ,ngại lắm cơ”


“YAH…….”-Với nhanh lấy cái gối bên cạnh cậu đánh túi bụi vào tên ngồi kế bên,đúng là đánh người là sướng tay nhất mà


“Ah…ah…ah….cậu làm gì vậy,dừng lại coi huhu đau quá….á á”


Trong khi cậu đang xả trận lôi đình lên người Yoochun thì bỗng có một cái gối hình con cá heo khác xuất hiện rùi cũng đập vào xem ra rất hăng say.Ngước lên thì thấy thằng em lanh chanh của mình đang hết sức sung sức,tinh thần đánh người rất chi là quyết liệt…Ây da đúng là nhiệt huyết tuổi trẻ mà



“Ủa mà tại sao nó lại đánh Yoochun chứ??”-Cậu nhíu mày nhìn thằng em vẫn đang cầm cái gối,bây giờ nó ko xài gối nữa rồi….chơi tới tay chân lun…Ây dô còn giựt tóc thằng nhóc nằm dẹp lép phía dưới nữa chứ…Chậc chậc thật là tội nghiệp quá đi mà


“Hyung ah…có dịp đánh ké thì đánh cho sướng đi anh”


………………


“Hyung nhìn cái gì vậy,thời cơ ăn hôi thế này hiếm lắm mới có đó.Nhào vô đánh phụ với em coi,thằng mập này đánh bằng tay ko mệt quá hà”


Mắt Jaejoong giật giật,miệng cong lên một đường hoàn mĩ……tỉnh rụi quất cái gối vào mặt thằng em nhảm nhí của mình

Lúc Junsu dừng hoạt động tay chân rồi thì coi bộ cái xác nằm bên dưới cũng ko giống hình người lắm thì phải.Junsu chu mỏ lên nhìn anh mình


“Hyung ah…sao Hyung lại đánh em,có phải Hyung giận vì em ko cho Hyung đánh lộn chung ko hả”


“Cái thằng hư thân mất nết này…..tự nhiên lại xông vô đánh người ta là sao??”


………………..

“Biết chuyện gì đang xảy ra ko hả??”


Lắc lắc


“Chứ tự nhiên sao nhảy vào đánh ngon lành vậy”


“Em ko biết”


“Cái gì!!!!”


“Tại đó chẳng phải là lời Hyung dặn em hay sao”


“Hả??Hyung mày dặn cái gì hả”-Cậu trố mắt ra nhìn thằng em


“Hyung quên rồi hả,vậy để em nhắc lại cho.Em hèm ‘MÀY NGHE CHO RÕ ĐÂY NHÓC,ĐÂY LÀ NHỮNG NGUYÊN TẮC CƠ BẢN ĐỂ MÀY CÓ THỀ SỐNG NHÀN HẠ Ở CÁI XÃ HỘI NÀY….NGUYÊN TẮC THỨ NHẤT MÀ TẤT CẢ CÁC THÀNH PHẦN BẤT HỮU CẦN PHẢI BIẾT ĐÓ LÀ:KHI ĂN KÉ NGƯỜI KHÁC THÌ KO CẦN BIẾT ĐỐI TƯỢNG MÌNH ĐANG ĂN KÉ LÀ AI,CỨ THẤY CÓ THỂ ĂN KÉ ĐƯỢC THÌ PHẢI NHÀO VÔ….NHƯ THẾ THÌ CHÚNG TA MỚI CÓ THỂ SỐNG NHÀN HẠ TRÊN NỖI ĐAU CỦA NGƯỜI KHÁC ĐƯỢC’…”-Junsu dõng dạc nói


“Và đó là chính xác từng lời từng dấu phẩy mà Hyung đã giáo huấn cho em.Nhưng gì Hyung nói thì người em này luốn khắc cốt ghi tâm mà hehe”


……………….


“BỐP….”


“AHHHHHH….”


Dùng tay chọt chọt vào cái xác đang nằm dẹp dưới sán nhà,cậu nhăn mặt nhìn


“Thế cái người mà nãy giờ em hành hạ là ai thế Hyung??”-Junsu thản nhiên hỏi,coi bộ rất chi là tỉnh rụi….ko ngờ trên đời này lại có những người bàng quang vô tư đến thế


Yoochun cố gắng lê cái thân tàn tạ của mình lên chiếc ghế rồi nhìn Junsu với ánh mắt vô cùng thân thương và thắm thiết


“Oh Yoochun ah…ko có gì riêng tư đâu nhá nhưng công nhận là đánh ké rất là sướng tay đó”-Junsu cười cười rồi bay sang kế bên ngồi cạnh hắn


“Ây da Yoochun ah…sao cậu nhìn tớ đắm đuối thế,bộ hôm nay tớ đây dễ thương đến vậy sao…..Ế đừng nhìn nữa mà người ta ngượng đó hố hố”-Junsu dùng tay ôm mặt lắc qua lắc lại nhìn mà muốn chóng mặt,xưa nay đã có một Kim thiếu gia tự cao tự đại rồi….giờ lại đẻ thêm học trò Su mông vịt nữa,ko biết thấy với trò thì ai bệnh hơn ai nữa


“Omo Yoochun bị bầm rồi nè….bị ai đánh mà ra nông nỗi này hả…Tội nghiệp bạn tôi chưa kìa,bầm mắt nhìn giống con Panda quá đi….mũi cũng bị bầm nữa nè…ố hố hai cái má bị bầm giống đánh mà hồng ghê”-Xem ra thì Junsu khá thích thú với những thương tật trên người Yoochun thì phải,cứ nhấn nhấn vào rồi cười khúc khích mãi


“A du hút…..dun cai mi lú.Đợi Su một chút xíu nha,Su đi lấy hột gà với trứng cút đi lăn cho Yoochun nha…..muốn thêm chanh hay muối tiêu gì ko hả”


Thế là chưa kịp đợi Yoochun kịp trả lời thì mông vịt lanh chanh đã hí hửng bay xuống nhà bếp rồi.Muốn khóc cũng ko khóc nỗi,muốn rủa xả thì càng bó tay.Vậy mới rút ra được kinh nghiệm để lại cho hậu thế là sống ở đường nào cũng ko thể sống yên ổn với hai anh em nhà họ Kim này mà….có khi bị đường tiêu hóa nằm rục trong nhà vệ sinh như đại ca Shim coi bộ sống yên bình hơn

Ngước mắt lên nhìn thì Kim Jaejoong cũng bốc hơi lun rồi




Cậu vươn vai ngáp một hơi thật dài rồi lên bước tới cái bãi cỏ gần đó mà nằm xuống.Bầu trời hôm nay trong xanh làm sao,từng tia nắng hắt qua phiến lá nhỏ làm cho làn gió có vẻ như ngưng động.Jaejoong lại chìm trong giấc ngủ một lần nữa


“Hức hức….Hyung ah….Híc híc”



Cậu nheo mắt nhìn thì thấy Yunho đang ngồi kế bên mà khóc.Nhanh hơn điện giật Jaejoong bật thẳng người dậy mà dỗ


“Yunnie của Hyung…sao khóc vậy.Có thằng nào bắt nạt Yunnie hả”


“Huhu Jaejoong Hyung của Yunnie tắt thở rùi….ko chịu tỉnh dậy nữa”-Hắn cứ ôm gầm mặt xuống


“Ế ế….Hyung còn sống đây mà….còn thở đều đặn mà…nín đi”-Cậu hốt hoảng ôm hắn rồi dỗ,còn sến hơn mẹ bồng con nữa



“Huhu ko đâu Hyung ko tỉnh dậy nữa rồi.Hyung đi thật rồi”-Hắn lắc đầu


“Ầy…nếu Hyung ko tỉnh dậy thì ai đang ôm Yunnie đây hử”-Cậu xoa đầu hắn


“Nhưng…nhưng rõ ràng hồi nãy Hyung ko chịu tỉnh dậy mà”-Hắn ngưng khóc ngước mặt lên nhìn cậu


“Hyung phải dậy chứ,chỉ cần Yunnie kêu Hyung là Hyung dậy liền mà”


“Ko có đâu,hồi nãy Yunnie làm đủ cách mà Hyung ko chịu dậy.Yunnie phải hét to vào tai hyung nè,đập mặt hyung mấy phát,bịt mũi hyung lại nữa…..nhưng híc híc Hyung ko dậy nữa”


“Hử…tán mấy phát vào mặt”-Giờ cậu mới để ý,hèn chi lúc tỉnh dậy thì đầu óc lại quay cuồng đến như vậy,còn chưa kể tới cái mặt sưng vù bây giờ nữa…có cần phải hành hạ nhau thế ko


“Ah chắc tại Yunnie tát Hyung nhẹ quá đó mà….lần sau tát mạnh lên thì Hyung sẽ dậy mà”-Vừa nói cậu vừa xoa xoa cái mặt của mình,tát mạnh chút nữa chắc lợi thì có lợi mà răng ko còn quá


Hắn nheo mày chùi nước mắt rồi câu cổ cậu lại,làm cho khoảng cách của 2 người bây giờ là rất gần


“Híc híc hồi nãy Hyung làm Yunnie sợ quá đó…..Yunnie kêu hoài mà Hyung ko chịu dậy…lỡ Hyung…”


“Hyung đang ngủ mà….đâu phải cứ nhắm mắt là chết đâu nè”


“Nhưng Changmin nói nếu một người đang nhắm mắt mà mình kêu hoài ko chịu dậy là người đó đã đi xa rồi.Còn Yoochun nói là nếu muốn đánh thức một người thì phải giựt tóc người ta,tát mạnh vô má,nhéo mũi….còn người ta vẫn lì lợm ko chịu dậy thì lấy đá chọi”


“Hức hức….tại Yunnie bận khóc nên ko kịp lấy đá ném”


“Thật là cảm tạ trời phật quá!!May mà con tỉnh dậy kịp thời,ko thì chưa chết cũng phải bắt buộc lìa đời quá.Cái tụi tâm thần này,kiến thức đã eo hẹp rồi mà còn bày đặt dạy đời….Cậu đây thề rằng chúng nó mà làm nhà giáo thì thà bỏ học về nhà chăn bò còn khôn hơn”-Cậu bậm môi nghĩ



Cậu nhìn mặt hắn đang lấm la lấm lét mà tự cười một mình,thật là dễ thương quá đi mà.Chợt nhớ ra cái gì đó,cậu hỏi:


“Hôm qua Yunnie đi khám bệnh sao rồi,bác sĩ có nói gì ko”


“Bác sĩ khen Yunnie học hỏi rất nhanh,còn nói là sẽ bình phục sớm thôi.Nhưng Yunnie ko muốn đi khám nữa đâu”


“Sao thế??Ko đi khám thì làm sao khỏi bệnh hử”


“Yunnie ko muốn khỏi bệnh,sống như thế này vẫn tốt hơn.Ko khỏi bệnh thì cũng đâu có sao đâu”


“Nói cái quái gì vậy hả??Phải khỏi bệnh chứ,Yunnie chịu sống như vầy hoài sao”-Cậu bật người đứng dậy nhìn hắn


“Sống như vậy thì vui rồi,có Changmin có Yoochun có Hyung nữa.Ko phải là chúng ta đang sống rất hạnh phúc sao”


“Ko thể được,phải nhớ lại….ko thể để mọi thứ mất đi một cách như vậy được…..Jung Yunho phải nhớ lại tất cả.Ko thể vô trách nhiệm như vậy được”-Cậu nắm chặt lấy vai hắn


“Tạo sao mọi người cứ bắt buộc Yunnie phải nhớ lại,Yunnie ko chịu nổi đâu.Cứ sống như vậy đi,ko hề tổn hại tới ai hết”-Hắn cũng bắt đầu lớn tiếng


“Sao lại như vậy cơ chứ??Sao lại ko tổn hại đến ai hả??Có biết là bao nhiêu người đã rất khổ sở rồi ko…..Đó là ích kỉ”


“Hyung cũng vậy….Hyung ko quan tâm tới Yunnie ,chỉ như những người khác thôi.Yunnie có khỏi bệnh hay ko thì có gì liên quan tới Hyung chứ”


Cậu chỉ im lặng,cậu ko thể nói thêm câu nào nữa rồi.Cứ đứng đó nhìn hắn,đầu óc trở nên trống rỗng…ko biết làm gì nữa rồi….ánh mắt vô hồn lướt qua mọi vật xung quanh


“Dù có cố nhớ lại cũng ko giúp ích được đâu,Yunnie sẽ mãi mãi như thế này….ko nhớ lại được đâu mà”


“Hyung…..Còn Hyung thì sao,chẳng lẽ đối với Yunnie Hyung ko có ý nghĩa gì hết hả”-Cậu nói rất nhỏ,tưởng như chỉ cần một con gió thoảng quá….thì câu nói của cậu cũng bị cuốn theo gió rồi


………………………….


“Hả?Anh nói cho tối biết đi Jung Yunho….anh lại định chơi trò gì nữa đây,tưởng đây là trò đùa mẫu giáo đấy ah.Nói cho tối biết đi,người như anh thì cần gì hả…Ko muốn nhớ lại ah,ý gì đây??Tưởng rằng mọi cố gắng của tôi là trò đùa ah,nước mắt của tôi là phú du ah”-Cậu hét thẵng vào mặt hắn


Không khí bây giờ căng thẳng đến phát ngộp,nhất là ánh mắt cậu…nó chứa đừng rất nhiều thứ…giận dữ,điên loạn và tuyệt vọng


“Tôi đã thật sự điên mất rồi,hạng người như thế này thì làm sao có thể hiểu được yêu là gì chứ.Cứ luẩn quẩn trong cái trò chơi tình ái ngu ngốc của anh đi…..”


Cậu từ từ lùi ra sau.Hắn thì cứ chết lặng đi,giống như khi ta nhìn lên bầu trời xanh thẵm vậy…cứ tưởng rằng sẽ với được tới mây cao,nhưng thật sự nó quá xa vời.


“Yunho ah…Quên tôi đi nhé”-Cậu nói rồi tháo cái nhẫn ở tay ra ném vào hắn


Dứt lời Jaejoong liền bỏ chạy,hắn vội đuổi theo nhưng chỉ còn thấy bóng cậu mất hút trong ánh nắng gay gắt


Yunho POV


Nhớ lại rồi….hắn đã nhớ lại mọi thứ

Từ lúc cậu nói câu “Quên Tôi Đi” thì dường như mọi kí ức đột nhiên lại trở về.Vào cái ngày định mệnh đó,cậu cũng nói như vậy…..rồi cậu biến mất

Đầu óc choáng vàng,toàn thân rung rẩy.Trời đất dường như quay cuồng trước mắt,cơn nhức đầu chợt ập tới làm hắn phải quị xuống

Từng mảng kí ức thi nhau đổ về,tất cả mọi thứ thật lang mang…mơ hồ,bất định.Cúi nhìn xuống đất,hắn bắt gặp được chiếc nhẫn…..lời hứa đã quên

Flash Back

-Nè cho cưng đó.Hắn rút ra trong túi một chiếc nhẫn rồi đưa cho cậu



-Gì đây.Cậu thắc mắc



-Là bùa may mắn của tôi đó,nó đã đi theo tôi từ hồi nhỏ đến giờ rồi đó.Hắn cười



-Vậy đưa tôi làm gì??.Cậu vẫn ngây thơ



-Ash..em chẳng biết lãng mạn gì cả,tôi đã cho rồi thì lấy đi,thắc mắc nhiều quá đấy.Hắn nhét cái nhẫn vào tay cậu rồi quay mặt đi chỗ khác.



-Cassiopeia…???.Cậu nhìn chiếc nhẫn rồi hỏi



-Àh cái đó là chòm sao mà tôi yêu thích nhất nên từ nhỏ tôi đã khắc nó lên nhẫn rồi,nhờ nó mới làm chiếc nhẫn này đặc biệt đó.Yunho cười



-Đặc biệt…??.Cậu nhìn hắn



-Uk nếu cưng đeo cái nhẫn này thì dù có đi đâu,dù có ở đâu thì cưng và anh cũng ko quên nhau đâu.Hắn vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn cho cậuEnd Flash Back


Đau…thật sự rất đau….thật là ko thể cảm nhận được gì nữa khi đầu óc như muốn nổ tung.Từng sự việc cứ chồng chéo nhau làm hắn ko thể suy nghĩ gì nữa rồi…..nhưng hắn đã nhớ lại rồi

Nhớ lại lúc hắn đuổi theo cậu


“Jaejoong ah….dừng lại đi…..chạy đi đâu vậy”


“Tôi đến cầu sông HÀN”


“Đến đó làm gì…đứng lại đi”


"TỰ TỬ”
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/domyhanhbi
 
boys and girls [ long fic-DBSK]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» boys and girls [ long fic-DBSK]
» boys and girls [ long fic-DBSK]
» boys and girls [ long fic- DBSK]
» boys and girls [long fic- DBSK]
» boys and girls [ long fic-DBSK]

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
k4 thân yêu!!.... :: Giải trí :: Truyện :: Truyện chữ-
Chuyển đến