k4 thân yêu!!....
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

k4 thân yêu!!....


 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]

Go down 
Tác giảThông điệp
♥Baby Yoochun♥
Supper member
Supper member
♥Baby Yoochun♥


Tổng số bài gửi : 206
Join date : 10/12/2009
Age : 27
Đến từ : ♥house of dbsk♥

Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] Empty
Bài gửiTiêu đề: Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]   Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] I_icon_minitimeMon Mar 22, 2010 11:38 am

Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]
Tittle: Kim JaeJoong và Jung YunHo
Author: Hae Jin
Disclaimer: JaeJooong và YunHo không thuộc về tác giả, họ thuộc về nhau.
Pairing: only YunJae
Rating: K+
Catelogy: Short fic - 3 parts
Status: on going (còn 1 chap cuối, mai ngày kia là xong)
Warning: Sad - Pink - Sad. Đừng mong chờ 1 cái kết màu hồng, có chăng cũng chỉ là sự giải thoát cho cả 2 người họ.
Sumary:

"Hoài niệm tình yêu đã qua là một việc hết sức nực cười. Tình đã hết như người đã chết…"(Trích Cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn)



Part 1:



Cậu bật dậy sau tiếng thét đầy đau đớn. Dù trong phòng điều hòa đang chạy đều ở mức 18 độ C, mồ hôi vẫn túa ra ướt đẫm khuôn mặt, bết vào cả tóc và chiếc áo phông cậu mặc. Hơi thở hổn hển chưa dứt, cậu lập tức gập mình hứng 1 tràng ho khiến cổ họng rát buốt. Gương mặt đẹp tựa hoa giờ đang tái mét, xanh xao và nhuộm đầy vẻ mệt mỏi, tựa như không còn chút sinh khí. Cậu vừa gặp ác mộng. Chính xác là kể từ cái ngày đó, hầu như đêm nào cậu cũng gặp ác mộng. Nhưng mãi rồi, cậu cũng tự tập cho mình cái thói quen ngủ cùng với thứ khủng khiếp ấy, đơn giản chỉ bằng một vốc thuốc ngủ. Lâu lắm, cậu mới cảm thấy kinh sợ như thế này, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi của giấc mơ, người ấy vẫn không buông tha cậu. Cậu mỉm cười, đau đớn, như thể đang tự chế giễu mình – Mày mãi mãi không thể dứt bỏ mối ràng buộc với anh ta, Kim JaeJoong ah!

Thô bạo hất tấm chăn quấn trên người, cậu khó nhọc bước xuống giường mà loạng choạng suýt ngã. Toàn thân cậu bây giờ rã rời, cái nóng ẩm nhơ nhớp của mồ hôi khiến JaeJoong cảm thấy khó chịu kinh khủng. Lưỡng lự, cậu quyết định đi tắm. Có lẽ làn nước ấm áp sẽ rửa trôi cái ký ức vừa chạy qua đầu cậu, cũng sẽ làm cậu tỉnh táo hơn đôi chút. Dầm mình trong chiếc bồn sen nhỏ, JaeJoong vục mặt xuống nước, hình ảnh người ấy đột nhiên tràn về, đứt quãng và mờ ảo.

Jung YunHo!



-Khốn nạn! Cút đi! – Đấm mạnh nắm tay vào thành bồn, cậu ôm chặt lấy đầu la to. Tại sao? Tại sao? Đã 5 năm rồi, Tại sao vẫn chưa thể buông tha cho nhau?


Vội nhắm mắt để nuốt lại giọt nước vừa trôi từ khóe mi, JaeJoong cười khan nhìn cổ tay trắng ngần chi chít những vết sẹo. Quá khứ của cậu, tuổi thanh xuân của cậu, nỗi đau của cậu…và cả tình yêu duy nhất của đời cậu…chậm chạp quay về theo dòng nước mặn chat lăn dài trên gò má....


Seoul năm năm về trước…


Cậu con trai tên Kim JaeJoong…


Một cuộc sống bình thường của một người bình thường…


Và…


Jung YunHo…

Rốt cuộc trong đời cậu, cậu đã thốt ra cái tên ấy bao nhiêu lần rồi? Và cũng từng ấy lần, từ khi nào cậu đã yêu anh ta?



_-o0o-_






- YunHo shii…Mình là lớp trưởng Kim JaeJoong! – Mỉm cười tỏa nắng - Hân hạnh được đón cậu đến với lớp! – Lịch sự đưa tay ra - Cùng nhau cố gắng nhé! Có gì khó khăn cứ tìm mình, mình luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu!



- .......... – YunHo lặng lẽ ngước lên nhìn JaeJoong chằm chằm, rồi bất giác nở nụ cười nhẹ - Đẹp đấy, nhưng đáng tiếc lại là con trai. Xem ra, tôi với cậu không thể làm bạn rồi, Joongie ah!



Một làn gió nhẹ thổi qua, những tia nắng rực rỡ vẫn nhảy múa. Xuyên qua tán lá cây xanh mướt, rọi thẳng lên hai con người đang lặng lẽ đứng bên nhau. Một vẫn nguyên khuôn mặt nam tính với nụ cười nửa miệng để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn, dường như anh ta đang thích thú lắm khi ngắm nhìn vẻ mặt đông cứng của cậu. Còn người kia, vẫn đang đứng bất động. Hình như JaeJoong không thể tin được lại có loại người kì quái như tên đang nhẩn nha đưa tay đùa nghịch mấy lọn tóc hung trước mặt kia. Khen cậu đẹp, rồi giáng thẳng 1 cái tát vào lời giới thiệu vô cùng lịch sự của cậu. JaeJoong không thấy giận, chỉ hơi shock mà thôi. Nhưng cậu không ngờ rằng, anh – Jung YunHo - lại là bước ngoặt quá lớn của cuộc đời cậu….


........


- YunHo shii! Làm ơn đừng có bùng học thế này nữa. Cậu đã trốn 7/ 16 tiết trong tuần này rồi. Tôi nhất định sẽ báo lại với cô giáo!!! – JaeJoong gắt ầm lên. Cậu thực sự bực mình khi phải chọn YunHo là "học sinh cùng tiến" và giờ lại càng bực hơn khi anh ta cứ thong thả nhả từng vòng khói thuốc vô cùng điệu nghệ ngay trước mũi cậu.



Dù không muốn công nhận nhưng thực tế là anh ta rất đẹp trai. Nét đẹp nam tính hoàn hảo, đôi mắt một mí màu cà phê, sống mũi thẳng, bờ môi dày gợi cảm và một thân hình chuẩn-không-cần-chỉnh. Đó là điều mà JaeJoong ghen tị với YunHo. Dù cậu cũng rất đẹp, nhưng nó đẹp một cách con gái. Và lần đầu tiên trong đời, cậu ghét cái sự yếu đuối của mình khi tự đem ra so với anh.


- Jung YunHo – Cậu tiến lại giật mạnh điếu thuốc rồi giẫm nó nát bét – Cậu đừng có lơ tôi!



- Phiền phức quá đó, Joongie ah ~ Cậu có thể đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi được không? Bớt bám tôi đi – YunHo nhăn mặt – Đừng ra vẻ học sinh gương mẫu với tôi. Tôi trốn 7/16 tiết, thế có tiết nào cậu không bùng học lon ton theo tôi không?



- Cậu….cậu – Tôi không phải pet nhà cậu, bỏ cái giọng trịch thượng đó đi – JaeJoong tức khí gào ầm lên. YunHo đang xúc phạm cậu.



- Đừng có đột ngột tăng nhiệt độ. Cậu áp sát vào người tôi nóng quá - Anh ra vẻ - Mà cậu thích tôi hả? Không tại sao phải cố tình cho tôi biết sự có mặt của cậu… – Anh cuối xuống sát mặt cậu, phà vào cổ cậu luồng hơi bạc hà dịu nhẹ - ….hả Joongie dễ thương ?!



JaeJoong bất chợt tê cứng lại, cứ như thể YunHo đã đánh vào điểm tử của cậu. Không! Cậu không thích anh ta! Không hề chút Jung YunHo! Tất cả là vì trách nhiệm mà cậu mới phải đối mặt với tên ác ma này! Đúng, chắc chắn đúng! Lắc mạnh đầu hòng rũ hết những lời thầm thì hồi nãy YunHo rót vào tai, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ sát khí, tiếp tục khẩu chiến với con gấu to xác đang nhìn cậu cười thầm.

Có lẽ, sẽ không một biến cố nào xảy ra trong cuộc đời đang phẳng lặng của Kim JaeJoong, nếu như ngày đó, cậu không gặp Jung YunHo, không lo lắng cho anh ta, không quan tâm tới anh ta…và không yêu con người ấy…

_-o0o-_





JaeJoong lao nhanh về phía bồn cầu khi cảm giác buồn nôn ứ lên trong cổ họng. Tống sạch phần thức ăn ít ỏi vào bữa trưa, cậu cảm tháy dễ chịu hơn đôi chút. Cứ mỗi lần nhớ đến anh ta, cậu lại cảm thấy lồng ngực đau thắt lại, hồ như không thể thở. Nỗi đau lan dần xuống động mạnh, ngấm vào từng tế bào và kết quả sẽ thành ra như vậy.


Năm năm trôi qua…


Năm năm cậu trốn tránh sự thật tàn nhẫn…


Năm năm cậu ôm nỗi đau bị vứt bỏ…


Năm năm…là 60 tháng…là 240 tuần…là 1725 ngày…


Điên cuồng phủ nhận, điên cuồng chạy trốn....


Nhưng rốt cuộc, cái trái tim đã bị cứa đến rách toác của cậu, cái thứ mà cậu chỉ ước có thể moi ra mà ném đi ấy…tại sao vẫn chứa hình bóng của anh ta? Tại sao vẫn làm cậu đau đến thế?

……


Rót ly Volka loại nặng mà nốc thẳng vào cổ họng, JaeJoong khẽ nhăn mặt vì thứ chất lỏng cay xè chảy trong huyết quản. Bỗng dưng cậu tức giận ném mạnh chiếc ly vào tường, tiếng thủy tinh vỡ choang vang lên khô khốc. Chán nản ngã phịch xuống giường, cậu cần một cái gì đó, mạnh hơn, đau đớn hơn để hành hạ thể xác. Lấy độc trị độc, lấy cái đau nhất thời tạm xoa dịu cái đau âm ỉ trong lồng ngực, luôn luôn là cách hiệu quả đối với cậu. Cứa tay? Cái trò vô vị đó cậu đã làm vài chục lần nên chán rồi. Uống thuốc ngủ? Còn nhạt nhẽo hơn, tối nào cũng uống, lờn thuốc lâu rồi. Vậy…ôn lại "kỉ niệm cũ" thì sao? Ha, đằng nào anh ta cũng quay về hành cậu lại rồi, học cách tập quen đi có khi lại tốt. JaeJoong nhìn đăm đăm lên trần nhà, nghĩ lại khi ở bên YunHo, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời cậu….
_-o0o-_

[/color]




Thảm cỏ xanh rì thơm mùi nắng, điểm thêm những đóa cúc dại và nổi bật lên và những bụi layơn rực rỡ. Nhưng hôm nay, chúng không phải nhân vật chính rồi. Dường như tất cả, nắng, gió và hoa đều chỉ tập trung đến người con trai kia. Gió lướt qua, nghịch ngợm vờn từng lọn tóc đen mượt, khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt đẹp như tạc, nhẹ nhàng và nâng niu. Nắng nhỏ giọt lên tà áo trắng, dịu dàng một màu mật ngọt ngào….Thật yên bình…


- Đang nghĩ gì mà chăm chú thế Joongie đáng yêu?



Tiếng nói vọng lại từ phía sau khiến cậu khẽ giật mình. Ngước đôi mắt trong một màu đen lên nhìn, cậu bình thản trả lời:


- Không gì cả. Chỉ là muốn tìm kiếm chút cảm giác bình yên thôi…



- Bình yên?! Cậu trở nên già dặn từ khi nào thế? Tôi nhớ cậu chỉ thích mấy cái hoạt động trường, đoàn tẻ ngắt thôi mà. Điển hình như vụ "giao lưu và cắm trại" này nè – Anh lè lưỡi trêu.



- Hừ! Đồ gấu già. Tôi yêu thiên nhiên lắm đấy. Chứ không như anh, tối ngày chỉ biết bùng học, gái gú, rượu với thuốc lá. Mà quán bar tối hôm qua tuyệt ko hả Mr.Jung? - Cậu trừng mắt nhìn anh.



- Tuyệt! Tuyệt lắm! – YunHo cố tình làm lơ sự mỉa mai của cậu – Nhưng tôi lại thích cái hậu-bar hơn. Cám ơn tối qua đã đưa tôi về, Joongie, cả bữa ăn sáng nay nữa. – Anh cười hiền nhìn cậu, ánh mắt đượm sự dịu dàng đến khó tả. Cậu, bất chợt trong một phần nghìn của giây, đã ngây người ngắm nụ cười tuyệt đẹp đó.



- Thật ra…tôi….chẳng qua là vì thấy tội nghiệp anh thôi – JaeJoong gắt nhỏ - Nhìn cái biểu hiện tối qua, tôi còn nghĩ anh vừa bị cô nào đá cơ – Cậu cố gắng lấp liếm trong khi hai gò má ửng hồng.



- Yup! Tôi vừa bị đá đó – Anh đập tay vào nhau, quay sang cậu nháy mắt – vậy Joongie an ủi tôi nhé ~



- Này…- ấp úng - anh ăn nói cho cẩn thận – đỏ bừng mặt – gì mà…an ủi chứ. Chúng….chúng ta là con trai cả mà…- Cậu bối rối đến độ vò nát đám cỏ trong lòng bàn tay.



- Haizzz!!!!!! Đừng có sợ thế! Tôi chỉ đùa thôi – YunHo phẩy tay – Làm sao tôi có thể thích cậu được chứ…


Hụt hẫng.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng trong đáy mắt JaeJoong vẫn ánh lên chút hụt hẫng. Nhưng rồi nhanh chóng rũ bỏ ý nghĩ đó, cậu trở về với 1 JaeJoong như mọi ngày mà không để ý rằng, JaeJoong bình thường đã có chút bất thường.

…..

Dạo gần đây JaeJoong cảm thấy rất lạ trong người, chính xác là từ khi thân thiết hơn với YunHo. Thực ra, cũng chả có gì đáng nói. Chỉ là cậu hay lân la tìm cách nói chuyện với anh nhiều hơn, quan tâm tới việc học, ăn uống sở thích…v..v..của anh hơn, hay lén nhìn trộm anh, hay vẩn vơ gọi tên anh, hay nghĩ về anh và đôi khi cảm thấy nhơ nhớ. Và cũng vì thế mà dạo này tim JaeJoong đập nhanh hơn nhiều, má cũng hay đỏ, đôi khi mất tập trung kể cả là ngồi trong giờ…Cậu thắc mắc ghê lắm. Đem đi hỏi thẳng nhỏ hàng xóm ChangMin thì nó tỉnh bơ phang cho 1 câu: " Biểu hiện của mấy bà cô khi đang yêu đó mà hyung! "

Không thể nào! Yêu ư! Cậu cười nhạt. Yêu một đứa con trai, mà lại là Jung YunHo, cậu chưa từng nghĩ đến. Mà tốt nhất là không nên nghĩ nữa, chiều qua cậu đã phải thấy một cảnh tượng khiến cậu hết sức ngứa mắt: Tiffany của khối 10 đang ôm YunHo của cậu! Eeee…nhầm…đang ôm YunHo của lớp cậu…Mà thôi kệ, của ai chả được, của cậu thì càng tốt! Haizzz…họ ôm nhau trông tình tứ lắm, con bé Tiffany ấy còn tặng cơm hộp cho YunHo. Anh đã cười. Nụ cười dịu dàng như khi ở bên cậu, lại còn vuốt tóc cô ta và khẽ tựa cằm lên vai khi cô ta ôm anh… Nhưng xét đi cũng phải xét lại, 2 người đó có tin đồn tình cảm đã lâu. Họ yêu nhau, ở bên nhau thì có gì sai, chả mắc mớ gì đến cậu. Chỉ là cậu không thích chút nào. Rõ ràng trước đây những hành động đó chỉ dành cho cậu, sao bây giờ YunHo lại đem áp dụng với cô ta?


Lạ nhỉ?


Cậu đâu yêu


Sao lại buồn


Sao lại đau


Đau đến kì lạ


Rồi lại thấy mình như kẻ bị bỏ rơi?


Bật cười thành tiếng, JaeJoong trách bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Cậu phải về lớp nếu muốn kịp giờ vào tiết toán. Bám chiếc thang đứng trèo từ sân thượng xuống, cậu không cẩn thận để trượt chân bước hụt nhịp. Nhắm tịt mắt đợi hứng một cơn đau ê ẩm, cậu bỗng thấy mình nằm lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc. Là YunHo!


- Bất cẩn quá đó Joongie! Nếu không có tôi thì cậu chắc chết sớm rồi – Anh nạt lớn



- Tôi mượn anh đỡ ah? – Cậu cự lại – Buông ra! – Cái ý nghĩ anh đã từng vòng tay ôm đứa con gái kjác khiến cậu khó chịu. Thực sự khó chịu!



Cậu vùng dậy nhưng anh lại vươn tay kéo cậu lại, để cậu một lần nữa ngã vào lòng anh. Ôm cậu từ đằng sau, YunHo vòng cánh tay giữ cậu thật chặt, như thể anh lo rằng cậu sẽ chạy biến mất nếu anh nới lỏng. Khẽ dụi đầu vào mái tóc đen mềm mượt, anh phả vào cổ cậu luồng hơi thở nóng ran. Thật chậm, YunHo thì thầm:


- Chỉ một lát thôi! Tôi xin cậu, chỉ một lát thôi!


Cậu cảm thấy được sự van nài trong giọng nói khan khan đó và cả sự run rẩy khi anh vòng tay ôm chặt lấy cậu. Khẽ chạm tay mình vào đôi tay như gọng kiềm siết lấy eo mình, JaeJoong thở nhẹ:


- YunHo ah! Tôi sẽ không chạy! Vậy nên đừng ôm chặt quá như vậy, đau lắm!



- Không chịu! Sao tôi tin được chứ - YunHo bướng bỉnh gạt phăng đi – Trừ khi….- Anh bỏ lửng câu, nới lỏng vòng tay để xoay cậu lại đối mặt với anh. Rồi chỉ trong một cái chớp mắt, đôi môi dày ấm áp của anh lướt nhanh qua bờ môi đỏ hồng như trái cherry của cậu. Là một nụ hôn!



Trong khi JaeJoong vẫn còn choáng váng với sự việc vừa xảy ra thì YunHo lại một lần nữa kéo cậu vào lòng, ôm chặt cậu, tiếp tục công việc vùi đầu vào cổ mà tận hưởng mùi hương táo ngọt ngào. Còn JaeJoong, rõ ràng trong đầu cậu đang điên cuồng gào thét phải tát anh ta, phải chửi rủa anh ta, phải bắt anh ta trả lại nụ hôn đầu cho cậu…..Nhưng hình như người cậu tê liệt hết rồi. Chỉ đến khi YunHo cất tiếng lèo nhèo ngay bên tai, cậu mới sực tỉnh:



- Joongie ah! Người cậu cứng quá. Sao không mềm như vừa nãy. Không mềm ra là tôi buông tay đó!



-Ya!!!!!!! Cái tên này! Lớn rồi còn bày đặt ôm ấp rồi thừa cơ dê người ta! Anh có bệnh không hả? – Cậu la lớn, ra sức vùng vẫy trong khi YunHo càng siết chặt vòng tay.



- Ầy! Mềm ra rồi nè. Thế này có phải tốt hơn ko. Thật là êm quá đi!



- Buông ra!



- Không!



- Buông ra!



- Tại sao lại phải buông?



- Vậy…tại sao lại ôm tôi?



- Vì tôi thích cậu mà! – Anh thản nhiên trả lời trước con mắt đang mở to của JaeJoong, không chút ngần ngại.
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/domyhanhbi
♥Baby Yoochun♥
Supper member
Supper member
♥Baby Yoochun♥


Tổng số bài gửi : 206
Join date : 10/12/2009
Age : 27
Đến từ : ♥house of dbsk♥

Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]   Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] I_icon_minitimeMon Mar 22, 2010 11:41 am

TBC of Part 1:


………………

“ Vì tôi thích cậu mà! “
“ Vì tôi thích cậu mà! “
“ Vì tôi thích cậu mà! “
“ Vì tôi thích cậu mà! “


Câu trả lời ấy cứ mãi quay cuồng trong chiếc đầu nhỏ xinh của JaeJoong. Gì chứ, anh ta không biết ngượng hay sao mà nói thế? Mặt cậu lại thoáng đỏ bừng lên lần thứ n. Trời ơi! Được một đứa con trai, mà lại là Jung YunHo tỏ tình, thật khiến người ta xấu hổ quá. Mà…cảm giác được nghe YunHo nói câu ấy cũng không tệ nhỉ, chỉ tội tim đập nhanh quá, suýt chút nữa cậu còn tưởng mình bị bệnh suy tim cơ. Nhưng…anh ta thích cậu? Tại sao chứ? Vậy còn Tiffany thì sao? Rõ ràng buổi chiều qua còn ôm nhau thắm thiết lắm mà? Hay anh ta định giỡn với cậu nhỉ? Nghĩ đến đó làm JaeJoong tức anh ách. Chẵng nhẽ tất cả chỉ là đùa cợt?

Không chần chừ 1 giây, cậu bật dậy lục tìm cái di động, nhanh chóng tìm số anh ta trong danh bạ và nhấn “ call ”. Chưa kịp để YunHo nói hết câu: “ Yeoboseo…” cậu đã sẵng giọng hỏi:


- YunHo shii! Tại sao anh lại thích tôi?


-…….. – Đầu dây bên kia bỗng im lặng, rồi bật ra tiếng cười nhỏ - Muốn biết lắm phải không, Joongie ?


- Tất nhiên ! – Cậu mím môi gật đầu


- Vậy gọi tôi là Yunnie đi! Sau này cũng phải gọi thế. – * Đuôi cáo mọc lên*


- Ok! Yunnie ah! – * Ngây thơ *


- Nói câu " Mình thích Yunnie nhất " 5 lần đi - * Tai cáo mọc lên *


- Ok! Mình thích Yunnie nhất! Mình thích Yunnie nhất! Mình thích…- JaeJoong vẫn vô tư làm theo những yêu cầu của YunHo - …khoan…khoan đã!!! Tại sao tôi lại phải nói thứ khỉ gió đó ?– Hình như cậu đã nhận ra mình bị lừa ngọt xớt nãy giờ nên quát ầm lên.


- Nói nốt đi! Mới được có 2 lần mà – YunHo mè nheo


- Thích thì anh tự đi mà nói!


- Vậy thì chúc Joongie ngủ ngon nhé! Câu trả lời mãi mãi cậu sẽ không biết được đâu!


- Đừng cúp máy! Tôi nói! Ok? ! Mình thích Yunnie nhất! ! Mình thích Yunnie nhất! ! Mình thích Yunnie nhất! ! Mình thích Yunnie nhất! ! Mình thích Yunnie nhất! – Cậu ôm lấy ngực, cố hớp chút không khí để điều hòa lại hơi thở. Dồn sức để nói một tràng dài với tốc độ không tưởng quả là khó khăn. Nhưng còn khó hơn khi phải giữ cho trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực chịu chậm đi một chút.


- Cậu thực sự rất đáng yêu ! – Anh bỗng bật cười – Tôi cũng thích cậu lắm! - * Con cáo hoàn chỉnh *


- Thế còn lí do?


- Quan trọng lắm không? – YunHo hỏi, giọng anh nghiêm túc hơn


- Nhất thiết phải trả lời! – Cậu dứt khoát. Bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi


- Tôi không biết.


- …… - JaeJoong chợt lặng im. Cậu cảm thấy tim mình giờ không đập thình thịch nữa, mà đập trật mất một nhịp. Sống mũi cay xè khiến nước mắt như chực ứa ra, dù cậu không phải đứa dễ khóc. Anh ta đúng là chỉ đùa giỡn với cậu.


- Nhưng…- YunHo dường như biết JaeJoong đang nghĩ gì -….tôi biết mình thích cậu đến nhường nào...


- Nói đi! – Cậu cộc lốc


-…Tôi thích cậu đủ để cậu thích tôi nhiều hơn thế - Anh chậm rãi nói từng tiếng đầy dịu dàng – Đủ chưa?

Quá đủ!


_-o0o-_



Đúng! Quá đủ!

Để khiến Kim JaeJoong thích Jung YunHo nhiều hơn.

Để khiến Kim JaeJoong đau nhiều hơn nỗi đau cả đời cộng lại.

Để khiến Kim JaeJoong yêu Jung YunHo.

Cậu ngồi thần người khi trôi về những năm tháng hạnhphúc còn ngây dại. Mỉm cười chua chát với bản thân, cậu thực sự quá ngốc nghếch đi đặt niềm tin vào tình yêu ngày đó. Cho đi mọi thứ, cái cậu nhận về, rốt cuộc chỉ là một đêm mưa lạnh giá…
“ Tình yêu…nếu thuộc về em…thì sẽ không ra đi… “


“ Anh xin lỗi, JaeJoong “

Cậu nhớ rõ ràng, nhớ đến nỗi chỉ mình có thể quên cái ngày đó. Cái ngày anh lạnh lùng đẩy cậu ra khỏi cuộc đời anh, từ chối tình yêu của cậu, cướp đi hạnh phúc của cậu. Cái đêm mưa rào đổ xuống trời đất như hòa lẫn cùng nước mắt oán trách. Cái đêm anh đặt chiếc thiệp cưới màu đỏ trước mặt cậu…


- Đây là cái gì? Đừng nói anh mời em đến dự đám cưới của anh nhé? – Cậu mở lời đùa giỡn – Có muốn em làm phù rể không?


- JaeJoong ah! Anh không đùa! Nếu có thể, em hãy đến và chúc phúc cho anh nhé. – Anh ngước lên nhìn cậu. Đôi mắt nàu cà phê không hề ánh lên chút đùa cợt.


Hai chiếc ly sứ đẹp đẽ tuột khỏi tay, vỡ choang trên nền đất, nặng nề. Cậu mở to mắt kinh hoàng nhìn anh, như không thể tin lời nói đó lại là chính YunHo nói ra. Phải cố gắng lắm, JaeJoong mới có thể điều chỉnh cơ miệng nở nụ cười. Nhưng tự bản thân cậu lại thấy nó méo mó đến khó coi.


- Tại….s…sao…? Hôm…nay….đâu phải cá tháng tư….?


- Đừng như thế, JaeJoong! – Anh lặp lại – Anh không đùa!


- Gọi em là Joongie! – Cậu trừng mắt nhìn anh – Anh không đùa? Vậy giải thích đi! Chúng ta đang yêu nhau, anh tự dưng chạy đến nhà em và nói rằng sắp cưới. Em hỏi anh em phải làm sao?


- Chúng ta không yêu nhau. Hay chí ít, Anh – không – yêu – em! - Anh nói, bình thản nhìn thẳng vào mắt cậu.


- Anh nói dối !!!!!!!!!!! – Cậu rít lên, bây giờ thì không còn bình tĩnh để mà giữ nữa rồi – Không yêu em? Vậy tại sao lúc nào cũng nói thích em? Tại sao lúc nào cũng ôm em, cưng nựng em, đi bên cạnh em và quan tâm em???


- Anh không yêu em không đồng nghĩa với việc anh không cần em…- YunHo lặng lẽ nói. Sắc mặt anh vẫn vậy, bình thản đến đáng sợ -… anh trước giờ, chỉ thích chứ không yêu.


-…… - Cậu khụy xuống, ngồi mọp xuống sàn, bịt chặt tai để không phải nghe tiếp những lời nói cứa vào tim ấy – Nói dối! Nói dối! Nói dối!....


- Chúng ta ….đến với nhau chỉ vì sự lạ lẫm. Em lần đầu yêu và được yêu. Anh thích thú với cảm giác bình yên và ngọt ngào khi bên em.

“ Đến với nhau….chỉ là sự đồng cảm “

Dối trá!“

Đến với nhau….anh sẽ không có tương lai “

Đừng nói nữa!

“ Đến với nhau…sẽ làm em lạnh hơn thôi “

Làm ơn….! Ngừng lại đi…

Mưa bắt đầu đổ xuống. Nhỏ giọt…rồi nặng dần…như đêm hôm ấy….cậu đã khóc đến tuyệt vọng trong tiếng mưa….


AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!

JaeJoong ôm đầu hét lớn. Phần hồi ức đáng nguyền rủa ấy khiến cậu sợ. Bao năm nay, cậu đã tìm mọi cách chôn vùi nó nhưng không thể. Và khi lấy tất cả can đảm đối diện, cậu lại đau. Nỗi đau nguyên vẹn không hề suy chuyển, nỗi đau bị vứt bỏ. Tàn nhẫn hơn, người tự tay ẩy cậu xuống địa ngục lại chính là người cậu yêu nhất. Phải tận mắt chứng kiến YunHo sánh vai cùng người khác bước vào lễ đường, nhìn anh hạnh phúc trong lễ cưới….tất cả đã đánh gục một JaeJoong mạnh mẽ là cậu.

Nước mắt lại rơi…

Khóc!

Cậu đưa tay quệt mạnh vệt nước đang lăn từ đuôi mắt.

Nếu như….nước mắt có thể xóa đi tất cả….

….Xóa đi hình bóng của YunHo trong trái tim cậu

….Xóa đi nỗi đau cậu phải hứng chịu

Thì….JaeJoong xin một lần được khóc thật nhiều….

Nhưng…rốt cuộc đã bao lần nước mắt rơi…mà hiện thực cũng đâu đổi thay….

_-o0o-_




Bước lang thang trong khu trung tâm thương mại sầm uất, JaeJoong thật sự ngạc nhiên khi Seoul đã thay đổi quá nhiều. Năm năm trước cậu ôm nỗi đau chạy trốn sang Anh, năm năm sau quay về, hình ảnh quê nhà không khỏi khiến cậu kinh ngạc. Một Seoul nhộn nhịp và bận rộn. Lúc nào cũng náo nhiệt với những dãy nhà cao trọc trời, những chuỗi đèn sáng trưng cả thành phố và những con người không biết mệt mỏi. Ở bên Anh quốc, cảnh tượng như vậy không phải hiếm, chỉ là nơi cậu sống là một khu phố cổ kính gần với đại học Oxford, nên lâu rồi mới có cảm giác rạo rực như vậy.

Hai tiếng trước, sau khi vật vã mãi với “ kỉ niệm “, cậu quyết định ra ngoài cho vơi bớt buồn chán và tạm xua anh ta về vị trí cũ. Seoul về đêm. Gió thổi tung mái tóc nâu nhạt cắt ngắn của cậu, tự do sộc vào chiếc áo gió mỏng manh. Cậu bỗng rùng mình vì hơi lạnh. Mà hơn hết, JaeJoong có một linh cảm kì lạ, dường như YunHo đang nhìn cậu. Khẽ lắc đầu rũ cái ý tưởng vừa phụt qua, cậu cốc nhẹ vào đầu mình : “ Gặp lại anh ta? Đấy là điều mình không mong đợi nhất “


- Joongie…

Khoa..khoan…cậu nghe thấy tiếng YunHo gọi…


- Joongie…

Khó nhọc quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, cậu cụp mắt thất vọng. Không có anh! Hay thật! JaeJoong đang mong đợi gì chứ? Chẳng phải cậu không hề muốn gặp lại YunHo sao, đáng ra cậu phải vui vì đó chỉ là ảo giác. Nhưng….cái cảm giác đau quặn lên trong lồng ngực là gì…?

Bất giác, cậu lùi lại một bước, không ngờ lại vấp phải hòn sỏi nhỏ. Chưa kịp định thần việc đang diễn ra, cậu bỗng nhận thấy mùi hương quen thuộc. Rồi vòng tay rắn chắc và hơi ấm cậu bị tước đi đã lâu. Là YunHo!

End part 1
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/domyhanhbi
♥Baby Yoochun♥
Supper member
Supper member
♥Baby Yoochun♥


Tổng số bài gửi : 206
Join date : 10/12/2009
Age : 27
Đến từ : ♥house of dbsk♥

Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]   Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] I_icon_minitimeTue Mar 23, 2010 10:22 am

Part 2:


KHoảnh khắc đó, JaeJoong bỗng đông cứng lại. Mọi suy nghĩ đột nhiên biến mất, tất cả còn lại trong đầu cậu chỉ là một màu trắng mờ ảo. Trái tim dường như cũng ngừng đập, nó lặng yên, như sợ chỉ cần một nhịp tim vang lên, giấc mơ ngắn ngủi này sẽ kết thúc. Chân tay cậu cũng tê liệt cả đi, hệt như có ai tiêm vào người mũi thuốc tê loại nặng. Cậu mặc kệ, không phản ứng mà để tất cả trọng lượng của mình rơi tự do trong vòng tay ấm áp. Ngay lúc này thôi, cậu thèm, cậu khao khát một cái ôm thực sự, là vòng hai cánh tay, giữ thật chặt,không đánh rơi. Chứ không phải là hơi ấm mỗi đêm mà cậu phải đuổi theo đến kiệt sức mà cũng không chạm tới. Tỉnh dậy rồi, ảo ảnh vẫn chỉ là ảo ảnh, bên cạnh cậu vẫn chỉ là đống chăn gối lạnh ngắt….


-Joongie ah! Cậu thật bất cẩn quá đi! Đã 24 tuổi rồi, đừng làm những việc khiến người khác lo lắng nữa. – Giọng anh vang lên từ tốn bên vành tai cậu, khiển trách nhưng lại đầy ắp dịu dàng


-………



-Joongie ah! Người cậu cứng quá. Mềm ra đi. Ngày trước đâu có thế này. Không mềm là như cũ, tôi sẽ buông ra cho cậu ngã luôn. – Anh đùa, nhưng vòng tay không hề có ý định nới lỏng.


-………



-Mềm đi~ Tôi cắn đó~ - Anh siết cậu chặt hơn, bắt đầu phả vào khuôn mặt cậu luồng hơi bạc hà quen thuộc


-………



-Ok! Im lặng là đồng ý đấy nhé – Anh mỉm cười, rồi nhanh chóng vùi đầu vào chiếc cổ thon, đặt lên vùng ra trắng mịn bờ môi dày nóng rực – Thật chậm, thật khẽ ràng như sợ làm cậu bừng tỉnh, anh nói – Cám ơn…..vì đã quay về, Joongie !

.......


Giậy phút hội ngộ nhanh chóng trôi qua, và bây giờ, JaeJoong đang ngự trên chiếc ghế sofa nâu êm ái trong nhà YunHo. Ha, tại sao cậu lại ở đây chứ? JaeJoong bỗng bật cười trước ý nghĩ vừa trỗi dậy. tại sao ah? Đến chính cậu cũng chả rõ nữa. Khoảng một tiếng trước, cậu còn đang thơ thẩn dạo phố, rồi….gặp lại anh…Anh đã ôm cậu rất chặt và cả hai rơi vào im lặng. Sau đó….chuyện gì xảy ra thì cậu quên mất tiêu rồi. Trời ah! Trên đời này sao lại có kẻ ngớ ngẩn như mày chứ hả Kim JaeJoong! – Cậu cốc mạnh vào đầu mình, tự than vãn.

Ngả đầu ra phía sau, cậu nhắm mắt để bình tâm lại sau chuyện đã qua. Gặp lại anh….có lẽ…cả đời cậu cũng không bao giờ nghĩ đến việc đó. Cậu không phủ nhận cậu nhớ anh, nhớ khuôn mặt lúc nào cũng bình thản, nhớ nụ cười răng khểnh, nhớ đôi mắt nâu cà phê, nhớ vòng tay và cả hơi ấm của anh.


Nhưng….tất cả không đồng nghĩa với việc cậu muốn gặp lại anh.


Năm năm….quá khứ vẫn còn ám ảnh cậu….tim vẫn đập….nhưng càng đập chỉ càng đau thêm. Phải chăng, có một ngày cả hai gặp lại, cho dù chỉ là vô tình, nỗi đau ấy sẽ nhân lên gấp bội? Đau nhiều khiến cậu quá sợ hãi rồi. Vậy…tốt nhất là không nên gặp nhau…chẳng phải sẽ không đau sao?



-Joongie ! cậu tỉnh rồi ah? – Giọng anh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ đang chậm chạp trôi trong đầu – Vừa nãy cậu đột nhiên ngất đi làm tôi hoảng quá. Mà cũng chẳng ai như cậu, gặp lại bạn cũ lại lăn ra ngủ. – Anh tặc lưỡi, nhìn bộ dạng xộc xệch, tóc tai rối bù của cậu mà phì cười.



Cậu vẫn đang chăm chú nhìn anh bước ra từ sau cánh cửa bếp, trên tay là 2 ly cà phê bốc khói. Mắt JaeJoong chợt mở to kinh ngạc. Cậu nhận ra nó, đó là cặp ly in hình đôi gấu-heo cậu tặng anh vào sinh nhật thứ 17. Nếu tính từ ngày đó, cũng phải bảy năm chẵn rồi, anh vẫn còn giữ sao?



-Cậu nhận ra ah? – Anh đặt 2 ly cà phê lên bàn, từ tốn ngồi xuống đối diện với cậu – Ngạc nhiên quá phải không? Rằng tôi còn giữ chúng? – Anh hơi nheo mắt – Cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là….cậu đã tặng tôi….nên tôi phải giữ gìn chúng chứ.


-Tại sao? – Lần đầu tiên cậu mở lời sau 5 năm xa cách


- Huh? Đã giải thích rồi đó thôi.


-Ý tôi là tại sao lại giữ nó? Quăng đi chả phải tốt hơn sao? – Cậu cười khẩy – Giữ đồ của người tình cũ, vợ anh không mắng ah?


-Không! Tôi không nghĩ cô ấy lại nhỏ nhen đến mức tôi không thể giữ đồ của người bạn cũ


Bạn cũ….?


Hai tiếng ấy thốt ra như nện thẳng vào tim JaeJoong. Ừ! Rốt cuộc cũng chỉ là bạn cũ mà thôi. Cậu đang mong chờ gì chứ? Một lời nói khẳng định sao? Không, tốt hơn là thế này, phải như vậy cậu mới thôi ngã vào những mộng tưởng tự huyễn hoặc bản thân.


-Joongie ah! Cậu vẫn sống tốt chứ? – Anh phá vỡ bầu không khí nặng nề bao trùm cả hai.


- Có, rất tốt. Nhờ ơn anh cả mà – Cậu nhếch mép – Chắc anh cũng vậy chứ, anh Jung?


Câu nói vừa thốt ra, cậu chợt nhận thấy sự đau đớn vụt qua trong ánh mắt nâu sữa, rồi nhanh phụt tắt, trở về với màu cà phê sâu thăm thẳm. Bất giác, cậu sững người nhưng cũng lắc lắc đầu để rũ ý tưởng đó đi. Anh ta cũng biết đau sao?!


-Chúng ta đâu phải người ngoài. Đừng khách khí như thế, Joongie. Gọi tôi là YunHo được rồi. Nếu cậu thích, cứ tự nhiên gọi như ngày xưa chúng ta đã giao ước, là Yunnie nhỉ? – YunHo mỉm cười, chất giọng anh có pha chút chế giễu.


JaeJoong lặng im. Bàn tay nắm chặt, các móng tay ấn sâu vào da thịt đến bật máu. Phải kiềm chế! Phải kiềm chế! Cố gắng lắm, cậu mới bật ra thành tiếng:


-Tôi có thể đi được rồi chứ, anh YunHo? – Ba từ cuối, cậu cố ý kéo dài, thật chậm nhưng không giấu khỏi sự mỉa mai cay đắng – Chúng ta chỉ là bạn cũ, gặp nhau thế này là được rồi. Mà….có lẽ sẽ tốt hơn, nếu không bao giờ gặp nhau nữa – Thốt ra những lời ấy, thật lòng mà nói, cậu chỉ mong sớm chấm dứt những giây phút quá gượng gạo này, nhưng đâu thể ngờ lại tác động mạnh mẽ tới YunHo.


Anh bật dậy lao nhanh về phía cậu, vô tình khiến chiếc ly đổ ngiêng, vỡ choang trên mặt đất. Cà phê tràn ra thấm mùi nồng nồng trên tấm thảm trải sàn. Anh mặc kệ, nắm chắc bờ vai nhỏ đang run lên, gằn giọng giận dữ:


-Cậu thử bước ra khỏi đây một bước xem, tôi sẽ giết chết cậu! Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó. Năm năm cậu bốc hơi như chưa từng tồn tại, khó khăn lắm tôi mới gặp được cậu, giờ lại muốn bỏ chạy ah?


-Vậy anh là cái thá gì mà đòi giữ tôi? – Cậu hét lên – Anh đã bao giờ tự hỏi bản thân mình xem, lí do tôi phải chạy trốn là gì chưa? Năm năm trước anh nhẫn tâm quăng tôi ra khỏi cuộc đời anh, có bao giờ anh nghĩ tôi sẽ ra sao chưa? – Đến mức này thì JaeJoong cũng không thể kìm nén được nữa. Cậu trừng mắt nhìn anh, lệ bắt đầu rơi từ khóe mi cay xè – Anh độc ác lắm, ích kỉ lắm. Vốn dĩ Jung YunHo anh chỉ biết đến bản thân anh. Vậy còn tôi? Nỗi đau bị vứt bỏ đã hành hạ tôi thế nào, anh biết được không?


-…….. – YunHo lặng im nhìn cậu khóc. Vằn lửa trong đôi mắt cũng đột nhiên biến mất. Khẽ đưa tay đỡ lấy giọt nước mắt đang lăn dài, anh hạ giọng - ….Đau như thế….vậy tại sao còn ra đi?



Cậu lẳng lặng gạt anh ra, đứng dậy tiến ra cửa. Nhưng mới tiến chưa đầy hai bước, bàn tay cậu đã lọt thỏm trong bàn tay anh. Hơi ấm sực lên bỗng khiến cậu giật mình, nhưng rồi mỉm cười chua chát, cậu nói:


-Buông ra đi, YunHo!


- Không!


- Buông ra!


- Không!


- Buông ra!


- Không!


- Tại sao chứ?


- Vì….tôi thực sự không có can đảm nhìn cậu biến mất lần thứ hai. Một lần….đã quá đủ rồi…


Gian phòng lại rơi vào trạng thái đông đặc. Rồi….chậm chạp….JaeJoong rút tay mình ra khỏi tay anh…để lại YunHo lặng lẽ giữa không gian đặc quánh. Lời nói cuối cùng của cậu rơi tõm vào khoảng không vô định:


- Xin…lỗi…YunHo ah…!
Code:
[code]
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/domyhanhbi
Sponsored content





Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]   Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK] I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Kim JaeJoong và Jung YunHo [shortfic - DBSK]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Boy vs Girl [Long fic - DBSK]
» Anh và DBSK
» ♥ Happy DBSK’s 6th Anniversary ♥
» DBSK MAKES HISTORY
» Boy vs Girl [Long fic - DBSK]

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
k4 thân yêu!!.... :: Giải trí :: Truyện :: Truyện chữ-
Chuyển đến