Một sớm anh hỏi rằng:
"Em yêu anh nhiều không?"
Má em ửng hồng:
Yêu nhiều anh ạ!
Nhưng tiếng DBSK trong em
Vẫn mãi êm đềm vang vọng.
Nên dù thương, dù yêu và dù nhớ,
Trái tim em vẫn đợi chờ,
Một bóng hình khác không phải là anh...
Nếu anh là sớm bình minh trong xanh,
Thì họ là mặt trời rực rỡ.
Nếu anh là sóng vỗ xô bờ,
Thì họ là nắng vàng cháy đam mê.
Bình minh nhẹ dịu âm thầm,
Cầm tay và hôn lên má.
Mặt trời cao xa mà chói lạ,
Chiếu sáng và dẫn đường.
Sóng bạc hiền hòa yêu thương,
Ôm ấp, che chở cho riêng em bé dại.
Nắng vàng lung linh và vĩ đại,
Soi tỏ nhân loại và cả em.
Ngắm bình minh để mỉm cười.
Còn mặt trời quá chói chang cho một người sở hữu.
Chạm vào sóng để đi theo và níu lại,
Còn nắng vàng chẳng chạm vào được đâu...
DBSK là của tất cả.
Còn anh, chỉ là của mình em...
Xin đừng hờn ghen anh nhé,
Một người sống cần cả tình cảm và đam mê.
Một trái tim để hai phần chia nửa.
Phần chung cho tình yêu đôi lứa,
Còn phần riêng, cho ngọn lửa bản thân...
Anh bên em, thật gần và thật nhẹ.
Họ bên tất cả, thật sáng là thật cao.
Như người chồng và Đức Chúa,
Hai nửa cuộc đời hợp thành một nguyên.
Chuyện tình yêu anh và em là một,
Chuyện thần tượng, một chia vô cực bằng không.
Nhưng anh ơi, có không và có một,
Mới đủ 10 là nụ cười em.
Xin đừng giận em anh nhé!
Vì nghe đi, lòng em nói rằng:
Người ta sống, trái tim chia 4 ngăn.
Một cho mưu sinh nhọc nhằn hiện tại.
Một cho lo lăng lâu dài tương lai.
Một cho xã hội, trách nhiệm và cống hiến.
Chỉ dành 1 cho người mà mình yêu.
Nhưng anh ơi, với em tất cả mọi điều,
Chỉ xin dành một nửa cho họ.
Nửa còn lại cho anh hết, anh yêu!
Cuộc đời vốn mênh mông, kì diệu,
Sao cho hiểu một phần của tình yêu,
Sao cho trọn vẹn, cho đủ và cho nhiều.
Thôi, dấu tương đối trong tình yêu là thế!
"Cho anh ôm dáng hình em nhỏ bé,
Cho anh nghe lời nói nhẹ trong veo,
Rằng theo lí tưởng, hãy để dành một nửa,
Và hãy tựa vào vào anh đi!
Vì vốn dĩ trên đời ai cũng vậy,
Một nửa của mỗi người là cả tình yêu!"